Dẫu biết rằng bước vào hôn nhân đồng nghĩa với việc phải học cách đối diện thử thách, tôi không ngờ thử thách đầu tiên của cuộc hôn nhân lại tới ngay trong đám cưới của mình.
Tôi năm nay 27 tuổi. Vợ sắp cưới tên Linh, kém tôi 4 tuổi. Đáng lẽ hôm qua sẽ là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, khi được đón nàng về dinh, thì lại trở thành ngày buồn nhất trong suốt quãng thời gian chúng tôi bên nhau.
9h, tôi cùng họ nhà trai đã có mặt trước cửa nhà gái. Trong không khí rộn ràng của ngày cưới, mọi sự chú ý tập trung vào nhân vật chính là tôi. Lòng hồi hộp, tôi chỉnh đi chỉnh lại chiếc cà vạt để mình trông hoàn hảo nhất trong ngày trọng đại của cuộc đời.
Tôi bắt đầu nghĩ tới vợ sắp cưới của mình – người con gái tôi yêu suốt ba năm. Chỉ cần tưởng tượng khoảnh khắc được nắm tay cô ấy bước qua cánh cửa nhà gái, chính thức là một gia đình, tôi lại nở nụ cười mãn nguyện.
Mọi thủ tục diễn ra nhanh gọn để kịp giờ đón dâu. Tôi đứng giữa đoàn nhà trai, lòng nôn nao, ánh mắt liên tục hướng về phía cửa phòng nơi cô dâu đang chờ. Trước cánh cửa ấy, hội bạn của cô ấy đã đứng sẵn từ lúc nào.
Tôi biết đó là tục chặn cửa để thử thách chú rể nên vẫn vui vẻ, tin chắc rằng không thử thách nào trong ngày này có thể làm khó được tôi. Cuối cùng giây phút tôi chờ mong cũng tới. Tôi bước lên cầu thang trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Hội bạn cô dâu chặn tôi lại như dự đoán và bắt đầu đưa ra luật chơi. Ban đầu tôi nghĩ họ sẽ đặt cho tôi những câu hỏi thật hóc búa nhưng rồi một người trong nhóm nói to: “Muốn vào thì chú rể và phù rể sẽ phải đưa 10 triệu đồng”.
Tôi bắt đầu thấy khó hiểu, tưởng mình nghe nhầm. Trong khi tôi còn ngập ngừng trước tình huống khó xử thì hội bạn gái cười lớn bảo rằng giá đó là đã giảm rồi, bình thường còn cao hơn. Một người bạn khác tiếp lời, giọng nửa đùa nửa thật: “Không đưa thì khỏi cưới, có sao đâu”.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại. Xung quanh là họ hàng hai bên, trong đó bố mẹ tôi đang đứng phía sau, gương mặt tỏ rõ vẻ khó chịu. Tôi nhận ra ánh mắt tò mò của mọi người đang hướng về phía chúng tôi.
Tôi ấp úng, cố gắng xóa tan không khí ngượng ngùng này: “Được rồi. Mình sẽ đưa 10 triệu đồng sau đám cưới nhé”. Thực lòng, tôi nghĩ nếu đó là khoản tượng trưng cho ngày vui trọn vẹn thì tôi sẵn sàng.
Tuy nhiên, hội bạn cô dâu dường như vẫn không buông tha cho tôi. Một người trong nhóm bạn cố tình nói lớn: “Vậy hạ xuống 5 triệu đồng. Chú rể không đồng ý thì không cho lên phòng cô dâu”.
Mặt tôi chợt tái mét. Theo cách họ nói, tôi cảm giác mình không còn là chú rể đến đón dâu mà như một con nợ đang bị chủ nợ đòi tiền ngay trong ngày cưới.
Tôi vô thức nhìn về phía trong phòng cô dâu. Qua khe cửa mở hé, tôi thấy gương mặt Linh tái đi. Cô ấy bắt gặp ánh mắt của tôi nhưng không nói gì, cũng không bước ra can ngăn.
Thoáng chốc tôi lại nghe thấy rõ tiếng xì xào bàn tán từ hội bạn cô dâu: “Chú rể ki bo thật. Không phải Linh có bầu thì còn lâu mới cho cưới”. Tai tôi ù đi, tôi tức đến nỗi không nói thành lời. Quay lại nhìn bố mẹ, tôi thấy bố chỉ lặng lẽ quay đi.
Tôi biết bố mẹ đang cố bình tĩnh để giữ thể diện cho tôi và gia đình. Chính điều ấy lại càng làm bùng lên sự tức giận trong tôi. “Không cưới thì không cưới”, tôi nói trong cơn giận dữ.
Tôi xin phép toàn thể gia đình nhà gái để ra về. Không ai kịp phản ứng. Tôi cúi đầu bước vội ra xe. Tiếng xì xào phía sau lưng tôi nhỏ dần, nhường chỗ cho một khoảng lặng lớn trong lòng tôi.
Buổi chiều hôm đó, vợ sắp cưới cùng bố mẹ cô ấy sang nhà tôi. Cô ấy khóc rất nhiều. Bố mẹ cô ấy xin lỗi tôi và gia đình, nói rằng họ không lường trước được nhóm bạn lại cư xử quá đáng như vậy.
Tôi tin điều ấy. Nhưng tôi cũng biết rõ gia đình tôi không đáng chịu những điều mất mặt ấy. Tôi chỉ nói với Linh và gia đình rằng mình cần thời gian suy nghĩ thấu đáo, tạm thời hoãn cưới xin lại. Bố mẹ tôi đồng ý. Sự việc ngày hôm đó quả thực gây ảnh hưởng không nhỏ tới gia đình tôi.
Sau vài ngày suy nghĩ và nói chuyện thẳng thắn với Linh, tôi quyết định vẫn tiếp tục đám cưới. Tôi vẫn yêu cô ấy, vẫn muốn chịu trách nhiệm với đứa con trong bụng, và tôi tin rằng Linh thực sự không biết trước cũng như không đồng tình với hành động của nhóm bạn. Cô ấy đã khóc rất nhiều, giải thích rằng nhóm bạn tự ý làm quá, còn cô ấy chỉ biết ngồi trong phòng mà không dám can ngăn vì sợ mất mặt thêm.
Gia đình hai bên ngồi lại với nhau. Bố mẹ Linh chân thành xin lỗi, hứa sẽ tổ chức lại lễ đón dâu một cách trang trọng, không có bất kỳ trò chặn cửa đòi tiền nào nữa. Bố mẹ tôi ban đầu còn do dự, nhưng thấy tôi kiên quyết và cũng thương cháu nội sắp chào đời, cuối cùng cũng đồng ý. Chúng tôi chọn một ngày gần nhất để làm lễ, lần này giản dị hơn, chỉ tập trung vào nghi thức chính và tiệc gia đình, không mời rộng.
Đám cưới thứ hai diễn ra suôn sẻ. Linh rạng rỡ trong áo cưới, nắm tay tôi bước ra với nụ cười hạnh phúc thật sự. Không có chặn cửa, không có trò đùa quá trớn. Mọi người đều nhẹ nhõm, và tôi cảm nhận được rằng đây mới là khởi đầu đúng nghĩa của hôn nhân chúng tôi.
Nhưng nhóm bạn của Linh thì phải “trả giá” một cách đích đáng.
Chuyện cũ chưa kịp nguội thì đã lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Ai đó trong đám cưới hôm trước đã quay clip đoạn chặn cửa và đăng lên các hội nhóm cưới hỏi, kèm caption kiểu “Nhóm bạn cô dâu biến ngày cưới thành chợ tiền”. Chỉ sau một đêm, clip viral khắp nơi. Câu nói “Không đưa thì khỏi cưới, có sao đâu” cùng câu “Không phải Linh có bầu thì còn lâu mới cho cưới” bị cư dân mạng chỉ trích dữ dội. Nhiều người gọi họ là “bạn đểu”, “tham tiền”, “phá hoại hạnh phúc người khác”.
Một vài cô trong nhóm làm nghề tổ chức sự kiện, MC cưới, makeup cô dâu… đột nhiên bị hủy hợp đồng hàng loạt. Khách cũ tag tên họ vào bài viết cảnh báo “tránh xa nhóm này kẻo đám cưới thành đám chửi”. Có cô bị công ty cắt vai trò đại diện hình ảnh vì sợ ảnh hưởng thương hiệu. Cô bạn thân nhất của Linh – người nói câu nặng nhất – còn bị chính những người bạn khác trong hội unfriend, block vì “sợ lây drama”. Họ phải đăng bài xin lỗi công khai trên Facebook, nhưng bình luận bên dưới toàn gạch đá, nhiều người còn đào lại story cũ để bóc phốt thêm.
Linh sau đó đã thẳng thắn nói chuyện với nhóm bạn. Cô ấy tuyên bố từ nay chỉ giữ quan hệ xã giao, không còn thân thiết như trước. Một số cô cố gắng níu kéo, mang quà sang nhà xin lỗi cả tôi lẫn Linh, nhưng chúng tôi chỉ nhận lời xin lỗi chứ không tha thứ dễ dàng. Dần dần, họ tự thấy ngại nên không còn xuất hiện nữa.
Giờ đây, tôi và Linh đã cưới được gần một tháng. Cuộc sống hôn nhân bắt đầu bình yên, chúng tôi cùng nhau chuẩn bị cho đứa bé sắp chào đời. Mỗi khi nhìn vợ cười, tôi lại thấy quyết định tha thứ của mình là đúng. Còn nhóm bạn kia, họ đã học được bài học đắt giá: đùa quá trớn trong ngày vui của người khác có thể khiến chính mình mất đi rất nhiều thứ.
Mọi người nghĩ sao? Nếu là bạn, bạn có tha thứ để tiếp tục đám cưới không, hay vẫn chọn bỏ qua tất cả?


